Song Nhi

Phù Vân





Sợi buồn mõng manh tựa như tơ
Vô tâm trót níu nên bây giờ
Cười vay khóc mướn cùng con chử
Đem hết sầu vương gieo xuống thơ

Đôi lần tìm trong cổ kính xưa *
Dư ảnh ngây thơ thuở mới vừa ...
Yêu hoa tươi thắm , yêu mây nước
Nhưng chỉ thấy được bóng gió mưa

Tàn y ngày cũ nhạt phai hương *
 Phủ đầy dấu vết bụi vô thường
Vậy mà trăm ngàn năm sau ấy
Nổi niềm thương nhớ mãi còn vương .

Chiều nay đếm lá rụng ngoài sân
Mùa thu xa xôi đang đến gần
Khóc- cười ,  được -mất đôi tay trắng
Trăm năm kiếp người thoáng phù vân


 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 19 tháng 5 năm 2013

Bình luận về Bài thơ "Phù Vân"